Nếu không tin vào luật nhân quả con người sẽ sinh ra khuynh hướng vội vàng hưởng thụ, đua nhau sống gấp vì đời sống được là bao. Đạo đức do vậy sẽ bị băng hoại suy đồi, vô phương cứu vớt. Sự độc ác, tội lỗi, hèn hạ sẽ lan tràn. Vì chết là hết, không còn quả báo chẳng còn tái sinh, không còn trách nhiệm ràng buộc gì nữa, tất cả đều trở về cát bụi. Nếu vậy thì nhân loại sẽ đứng trước nguy cơ của một xã hội chỉ nhắm đến lợi ích thiển cận, ích kỷ, không cần quan tâm đến hậu quả lâu dài của hành động.
Ngược lại nếu tin vào nhân quả con người sẽ luôn ý thức và có trách nhiệm với mỗi hành động của mình. không chỉ tìm hạnh phúc cho riêng mình mà còn làm lan toả hạnh phúc và lợi ích tới những người xung quanh để từ đó xã hội tốt đẹp và nhân văn hơn.
Vì thế luật nhân quả là chìa khoá để mở cửa vào lĩnh vực đạo đức của xã hội. Nó phù hợp với lương tâm và đạo đức loài người. Nó đặt trách nhiệm nơi chính mỗi cá nhân với việc làm của mình, không nô lệ vào thần thánh. Luật nhân quả là nền tảng của đạo đức nhân bản, nó cao cả hơn mọi nền đạo đức nào khác. Trong đó giá trị con người được nâng cao không giới hạn.